A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Điểm tựa cho người lao động khó khăn

Khi tai nạn, bệnh tật bất ngờ ập đến, đẩy người lao động vào đường cùng, một bài báo, một sự giúp đỡ kịp thời có thể trở thành chiếc phao cứu sinh. Đó chính là sứ mệnh mà Báo Lao Động và Quỹ Xã hội từ thiện Tấm lòng Vàng luôn theo đuổi và trở thành điểm tựa vững chắc cho những mảnh đời đang chới với.

Điểm tựa cho người lao động khó khăn
Chị ALăng Thị Vít, người phụ nữ dân tộc Cơ Tu từ huyện miền núi Đông Giang (cũ) đến trung tâm Đà Nẵng làm công nhân không may mắc bệnh ung thư vú. Ảnh: NGUYỄN LINH

Những giọt nước mắt trong căn phòng 16 m²

Là một phóng viên thường trú tại Đà Nẵng, tôi đã đi qua nhiều khu nhà trọ công nhân, chứng kiến không ít những câu chuyện buồn vui. Nhưng ký ức về căn phòng rộng chưa đầy 16m² tại khu nhà ở công nhân tại Khu công nghiệp Hòa Cầm (TP Đà Nẵng), nơi tôi gặp chị Võ Thị Mỹ Lệ (công nhân Công ty TNHH Điện tử Foster Đà Nẵng) vào một ngày tháng 4 năm 2024, vẫn còn vẹn nguyên.

Khi ấy, chị Lệ vừa kết thúc kỳ nghỉ thai sản. Gương mặt người mẹ trẻ hốc hác, nụ cười gượng gạo không che giấu được nỗi mệt mỏi. Trong căn phòng chật chội chỉ đủ kê một chiếc giường và vài vật dụng sinh hoạt, là hình ảnh người mẹ trẻ vừa bế đứa con đỏ hỏn 6 tháng tuổi, vừa chống chọi với căn bệnh bướu cổ và hen suyễn hành hạ.

Chị Lệ là trụ cột chính, nhưng đồng lương công nhân gần 6 triệu đồng mỗi tháng chẳng khác nào "muối bỏ bể". Chồng chị, anh Nguyễn Đăng Bình, làm thợ sơn nước, công việc bấp bênh theo mùa nắng mưa. Gánh nặng đè lên vai chị khi hai con lớn, một đứa 11 tuổi, một đứa 6 tuổi, phải gửi về quê cho ông bà nội, đều ngoài 70 tuổi ở huyện Quế Sơn (tỉnh Quảng Nam cũ), nay là TP Đà Nẵng, chăm sóc. Trớ trêu thay, mẹ chồng chị cũng vừa trải qua ca phẫu thuật tim tốn kém, sức khỏe yếu không thể làm gì.

"Thời điểm phát hiện căn bệnh bướu cổ là lúc tôi đang mang bầu, ba thì bị tai nạn giao thông liệt hai chân, mẹ chồng phải mổ tim. Nhiều lúc muốn khóc cũng không biết nên khóc như thế nào...", chị Lệ nghẹn ngào tâm sự. Bi kịch dồn dập ập xuống gia đình nhỏ. Vừa đi làm lại được một ngày, con ốm, chị lại phải xin nghỉ. Vòng luẩn quẩn của bệnh tật, nợ nần và túng thiếu bủa vây lấy người mẹ trẻ.

Sau khi bài viết "LD 24036: Mẹ công nhân vừa nuôi 3 con nhỏ, vừa điều trị bướu cổ ở Đà Nẵng" được đăng tải, những tấm lòng thơm thảo của bạn đọc Báo Lao Động đã tìm đến. Ngày 19.6.2024, tôi quay lại căn phòng ấy.

Lần này, tôi thay mặt Quỹ Xã hội từ thiện Tấm lòng Vàng trao tận tay chị số tiền 7.925.000 đồng. Đôi bàn tay chị run run khi nhận món quà. "Số tiền này tôi dùng để trả nợ tiền sữa đã vay của các chị em, còn lại lo cho hai con nhỏ ở quê", chị nói trong nước mắt. Trang báo đã trở thành cây cầu nối, mang yêu thương đến đúng nơi cần nhất.

Phóng viên Nguyễn Linh (bên trái) thay mặt Quỹ Xã hội từ thiện Tấm lòng Vàng trao tận tay chị Võ Thị Mỹ Lệ số tiền 7.925.000 đồng. Ảnh: MỸ LINH
Phóng viên Nguyễn Linh (bên trái) thay mặt Quỹ Xã hội từ thiện Tấm lòng Vàng trao tận tay chị Võ Thị Mỹ Lệ số tiền 7.925.000 đồng. Ảnh: MỸ LINH

Nỗi sợ mất việc của nữ công nhân người Cơ Tu

Không lâu sau đó, vào tháng 11.2024, tôi lại bắt gặp một nỗi niềm khác, là sự cô độc và nỗi sợ hãi của chị ALăng Thị Vít, người phụ nữ dân tộc Cơ Tu từ huyện miền núi Đông Giang xuống Đà Nẵng làm công nhân. Cuộc đời chị là một chuỗi ngày vật lộn mưu sinh, đến nỗi "có những cái Tết không dám về quê".

Tai ương một lần nữa gõ cửa khi chị phát hiện mình mắc ung thư vú. Những cơn đau hành hạ khiến chị không thể làm việc. Nỗi đau thể xác chưa nguôi, nỗi sợ hãi đã ập đến: "Nghỉ việc sẽ không có tiền sinh hoạt, mà điều trị dài ngày thế này, sợ công ty cho nghỉ luôn". Với chị, mất việc đồng nghĩa với mất đi tất cả.

Bài viết "LD 24083: Nữ công nhân Cơ Tu mắc ung thư, sợ mất việc ở Đà Nẵng" đã kể câu chuyện của chị. Ngay sau đó, một khoản hỗ trợ nhỏ từ bạn đọc đã được chuyển đến. Quan trọng hơn, câu chuyện của chị đã được biết đến, giúp chị có thêm nghị lực để chiến đấu với bệnh tật.

Điểm tựa của công nhân

Tại mảnh đất Quảng Nam cũ (nay là TP Đà Nẵng), ngọn lửa của Tấm lòng Vàng cũng được thắp lên mạnh mẽ bởi những đồng nghiệp của tôi. Vụ nổ nghiêm trọng tại Nhà máy SGI Vina ở Chu Lai vào trưa ngày 22.5.2025 là một minh chứng không thể quên.

Đồng nghiệp của tôi, phóng viên Hoàng Bin, luôn trăn trở với đời sống công nhân, từng chia sẻ lại: “Khi nhận được tin vụ nổ, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Phải đến đó ngay. Người lao động đang hoảng loạn, họ cần sự có mặt của chúng ta không chỉ để đưa tin, mà để biết rằng họ không bị lãng quên trong cơn hoạn nạn”.

Với tinh thần đó, phóng viên Hoàng Bin đã tức tốc có mặt tại Bệnh viện Đa khoa Trung ương Quảng Nam (nay thuộc xã Núi Thành, TP Đà Nẵng) cùng đại diện Liên đoàn Lao động tỉnh Quảng Nam (nay là Liên đoàn Lao động TP Đà Nẵng). Hình ảnh 12 công nhân, người bị bỏng nặng, người hoảng loạn, đã thôi thúc anh và các tổ chức phải hành động nhanh hơn.

Chỉ một ngày sau, đại diện Quỹ XHTT Tấm lòng Vàng đã có mặt. 36 triệu đồng từ Quỹ và 24 triệu đồng từ Liên đoàn Lao động tỉnh đã được trao tận tay các công nhân và gia đình. Anh Nguyễn Văn Hùng, một công nhân đang điều trị, xúc động nói: "Sự giúp đỡ lúc này là nguồn động viên rất lớn. Không chỉ là tiền bạc, mà là tấm lòng ấm áp giữa lúc hoạn nạn".

Sự có mặt kịp thời của phóng viên Hoàng Bin, của Báo Lao Động và tổ chức Công đoàn, đã khẳng định một thông điệp mạnh mẽ: Người lao động không bao giờ bị bỏ lại phía sau. Trang báo không chỉ đưa tin về vụ nổ, mà còn trực tiếp tham gia vào quá trình hỗ trợ, biến sự cảm thông thành hành động thiết thực.

Nhìn lại hành trình một năm qua, trong những khoảnh khắc tăm tối nhất ấy, một bài báo, một dòng tin đã trở thành chiếc phao cứu sinh, và một tờ báo đã trở thành một điểm tựa. Hành trình của Báo Lao Động và Quỹ Xã hội từ thiện Tấm lòng Vàng là minh chứng sống động cho sứ mệnh: Nối dài những vòng tay, thắp lại hy vọng từ nơi tưởng chừng đã lụi tàn.

Chị Lệ, chị Vít, 12 công nhân ở Chu Lai, và hàng nghìn mảnh đời khác mà Báo Lao Động và Quỹ Tấm lòng Vàng đã đồng hành, họ không phải là những con số trong một bài báo cáo. Họ là những phận người, những câu chuyện đầy nước mắt nhưng cũng chan chứa nghị lực.

Công việc của một nhà báo không chỉ là ghi nhận và phản ánh. Với những người làm Báo Lao Động chúng tôi, đó còn là một sứ mệnh. Sứ mệnh lắng nghe tiếng nói của người lao động, trở thành cầu nối yêu thương, và quan trọng nhất, trở thành một "điểm tựa" vững chắc khi họ cần nhất.

Hành trình của chúng tôi vẫn tiếp tục, bởi chừng nào còn có những giọt mồ hôi rơi, những khó khăn, trắc trở trên con đường mưu sinh của người lao động, chừng đó Báo Lao Động và Quỹ XHTT Tấm lòng Vàng vẫn sẽ có mặt, để thắp lên những ngọn lửa hy vọng, dù là nhỏ bé nhất, từ chính nơi tưởng chừng như đã lụi tàn.


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Tin liên quan
Đang chờ cập nhật